Trăng càng sáng lên cao trăng càng lạnh
Gió giận hờn gió mải miết thổi về đâu
Em âu sầu trong nỗi nhớ niềm đau
Và vu vơ ghép vần thơ không nên điệu
Cuộc đời này sao toàn màu đơn điệu
Chẳng nhịp nhàng cho má thắm môi xinh
Bất chợt trong đời mang nỗi niềm thương
Rồi vụn vỡ trên tay em hụt hẫng....!
Đời là chi sao không mang màu nắng ấm
Gió là gì ...?sao lạnh giá gió ơi ?
Mưa chẳng về sao mặn chát đôi môi
Nước mắt rơi hay gió mang theo vị biển ?
Em vẫn cứ đi theo từng nốt nhạc.
Cuộc đời mà ... vui rồi mai lại buồn đó chơi vơi.
Người cứ mang về một chút nắng tinh khôi
Rồi âm thầm mang đi trong đêm đông lạnh giá
Đời còn dài ,và em vẫn làm thơ lặng lẽ
Để khóc để đau ,để cười với chính mình
Để trong cơn mơ giữa đêm vắng buồn tênh
Vẫn quay cuồng trong thời gian như lốc xoáy
Và lặng buồn ...mình em dưới đêm trăng .
HUONG_ TRAN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét