"Anh yêu em nhưng...em đã là người yêu của người khác"
"Không, em chỉ yêu anh...!!!"
Chàng trai im lặng nghe tim mình đau như bị ai đó xé nhỏ vụn từng mảnh, cô gái gục đầu khóc. Họ tiếc nuối trong muộn màng và trong tình yêu còn căng đầy nơi lồng ngực. .Nếu thời gian có quay trở lại...
Khi còn là đôi bạn chung trường, họ đã gắn bó với nhau như hình với bóng, lúc đó bạn bè hay đùa rằng "chúng mày là một đôi", họ nhìn nhau cười vô tư và thích thú. Rồi rời ghế nhà trường, họ bắt đầu xa nhau để đeo đuổi ước mơ nơi giảng đường Đại học. Trong thời gian ấy mọi thứ tưởng chừng là rất bình thường, họ vẫn thường xuyên liên lạc với nhau và nghĩ về nhau, chàng trai dự định ra trường có công ăn việc làm ổn định sẽ ngỏ lời cùng cô gái, còn cô gái thì luôn âm thầm mong đợi tình cảm của chàng. Thời gian lặng lẽ trôi đi, cô gái vẫn thấy chàng trai không hiểu gì về sự chờ đợi của mình, càng gợi ý bao nhiêu chàng trai càng tránh né. Cô buồn lòng và thất vọng.
Cô tốt nghiệp xong khóa học của mình và được học bổng đi du học nước ngoài. Cô rời xa quê hương, xa gia đình và xa chàng trai mà cô yêu thương nhiều lắm. Đến nơi đất khách quê người ở xứ sở Hoa Anh Đào mộng mơ với bao tất bật trong cuộc sống cô nhữngtưởng rằng mình sẽ quên anh nhưng cô không làm được. Hình bóng của anh lại càng hiện về trong tâm trí cô khiến cho giất ngủ chập chờn, lạc lõng...Cô nhớ anh da diết. Cô vùi đầu vào công việc vì sợ nếu cô rảnh rỗi thì thời gian đó sẽ giết chết cô trong nỗi nhớ về anh. Thấm thoát đã hai năm trôi qua.
Trong thời gian này nơi quê nhà, Anh nghe tin đồn là cô ở nước ngaòi có người yêu và họ sắp kết hôn. Anh sụp đổ hoàn toàn, bức tường thành kiên trì với nỗi nhớ và tình yêu trong anh vỡ vụn trong giây lát. Anh nhấc điện thoại "alo, em đó hả, em khỏe không? anh nghe mấy đứa bạn nói là em sắp kết hôn...???" Anh không đủ can đảm hỏi hết những gì anh muốn hỏi trong nỗi đau tuyệt vọng. " Dạ đúng, nhưng mà...", tút! tút!, bên kia đã ngắt tín hiệu. Cô gái lặng lẽ khóc.
Những ngày hôm sau anh trầm tính hẳn và không nói gì với ai cả, đi nhậu với mấy thằng bạn thân anh đã nhậu say mềm, anh thổ lộ rằng anh đợi cô ấy về nước lần này sẽ muốn trực tiếp nói với cô ấy là anh yêu cô ấy nhiều lắm, yêu lâu lắm và không thể sống dược nếu hai người mất nhau, nhưng giờ đây - anh đã mất thật rồi! Anh khóc... những giọt nước mắt của thằng đàn ông mạnh mẽ trong anh nghe đắng ngắt. Sau trận đó anh ốm nặng, phải nghỉ việc cả tuần để dưỡng bệnh tại nhà. Bạn bè gọi điện qua cho hay tin, cô gái vội vàng thu xếp về quê ngay trong chuyến bay sớm nhất.
Vừa bước xuống sân bay chưa kịp nghỉ ngơi, sau khi chào ba mẹ cô vội vã lên xe để đến bên anh. Cô nhìn anh trong cơn hôn mê mà lòng đau nhói, cô lặng lẽ cuối xuống hôn nhẹ lên trán anh, anh vẫn nằm im không nói gì.
Ba ngày sau anh tỉnh dậy, hai người đi dạo trên biển và cô đã nói với anh "hãy hôn em đi".
Sáng mai, cô gái sẽ bay qua Nhật Bản và có lẽ sẽ lâu lắm mới về. Cô muốn giải thích cho anh hiểu mọi chuyện nhưng anh đã lạnh lùng quay lưng lên xe - cô im lặng ngồi bên anh mà không biết nói gì nữa. Lúc chia tay nhau tại phi trường, chỉ có bạn bè mà anh không thấy đâu. Nghe bạn bảo là anh không thể nào nhìn cô ra đi được nên trốn tránh không ra tiễn, cô quay gót trở lại Nhật Bản với tâm trạng chán chường và ngổn ngang hơn bao giờ hết....
Anh ở lại quê nhà hàng tháng trời vẫn canh cánh trong lòng rằng một ngày nào đó anh sẽ nhận được thiệp hồng của cô. Còn cô gái thì không biết làm sao để giải thích cho anh về tin đồn nửa hư nữa thật đó.
Nếu không có một ngày...
Anh nhận điện của thằng bạn học hồi Đại Học từ Nhật về nước, anh và bạn gặp nhau cùng ngồi uống rượu. Sau những giây phút hàn huyên tâm sự anh mới vỡ lẽ...Thì ra chuyện hôn nhân mà cô gái có liên quan chính là với bạn anh, nhưng đây không phải là cuộc hôn nhân thật sự, mà đó chỉ là một hợp đồng tạm bợ, lúc mới qua Nhật, cô gái đã bị mất hết giấy tờ tùy thân, lẫn tiền bạc lại không có chốn nương thân. Lúc đó anh nhìn thấy thương nên giúp đỡ, sau đó biết là đồng hương nên càng gắn bó - cả hai chỉ xem nhau là anh em, và anh bạn này cũng đã có người yêu ở Việt Nam. Nhưng do ba mẹ anh bạn đó muốn con mình cưới vợ theo chỗ mối mai, mà anh thì đang đợi người yêu học hết chương trình trong nước sẽ bảo lãnh qua để sum họp, trước áp lực gia đình anh đành phải nhờ cô ấy về ra mắt ba mẹ để khỏi bị ép cưới một cô gái Nhật gốc Việt Nam - con một nguời bạn của ba mẹ anh. Với cam kết là cô chỉ giúp anh đến khi bạn gái anh bảo vệ xong tốt nghiệp kỳ tới.
"Thế làm sao mà bạn bè biết được mà tin về đây cho mình” - chàng trai hỏi anh bạn.
"Đó là trong lần sinh nhật mình, mình mời bạn bè đến dự và hiển nhiên là có cả cô ấy nữa, vì tổ chức tại gia đình, nên ba mẹ mình đã hỏi các bạn, mình cầu cứu cô ấy hãy thừa nhận giúp mình là vợ sắp cưới, mặc dù cô ấy không mấy đồng ý, nhưung có lẽ do ơn nghĩa của mình khiến cô ấy áy náy mà chấp nhận". "Giờ mình về đón bạn gái qua và trả lại sự thật đây"- anh bạn cười vỗ vai chàng trai.
Sau buổi nhậu cùng bạn về, Chàng trai nhấc điện thoại gọi ngay cho cô gái, nhưng bên đầu dây kia chỉ là sự im lặng. Anh không ngồi yên được một giây với ý nghĩ rắng anh không mất cô ấy nữa...
Anh đã bay chuyến bay sớm nhất tới Nhật sau một đêm không ngủ, có địa chỉ do anh bạn cho, anh dễ dàng tìm đến nơi cô gái ở. Im lặng nhưng cửa không chốt trong, có lẽ bạn cô ấy ở nhà - anh nghĩ vậy vì biết sáng nay cô ấy phải lên giảng đưòng. Gõ cửa, anh không thấy người ra mở. Anh đẩy vào và thấy cô gái đang nằm im mê man trên giường. Trong cơn mê sốt cao cô gái vẫn gọi tên anh.Ứa nước mắt anh ôm cô ấy thật chặt trong lòng.
Sau khi người bạn gái mang thuốc về cùng với sự chăm sóc của anh hai ngày, cô gái tỉnh dậy nhưng vẫn còn mệt mỏi. Cô ngước mắt nhìn anh như không tin vào sự thật là anh đang ở bên cạnh cô lúc này. Cô òa khóc vì nỗi nhớ anh quá lớn, anh ôm cô và nhẹ nhàng vuốt tóc. Anh thì thầm "Anh yêu em - anh sẽ không cho em xa anh nữa". Cô gái hạnh phúc ngả đầu vào vai chàng trai, hình như cô định nói câu gì đó, nhưng đã bị chàng trai chặn lại bằng nụ hôn nồng nhiệt đầy yêu thương. Giờ đây, cô gái không còn phải nói "Hãy hôn em đi" như lần trước nữa, bởi lẽ...chàng trai đã không chờ đợi được câu nói ấy nữa rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét